[ĐN] Khi Tác Giả Là Nữ Phụ
  • Tôi trốn biệt(*) dưới phòng y tế từ sáng tới tận lúc chiều về. Ngồi mòn đuýt dưới đó cả ngày tôi mới quyết định xong các bước thực hiện phương án "tác chiến" với anh trai nguyên chủ.
  • Các cụ nhà ta đã dạy rồi:"miếng trầu là đầu câu chuyện". Mà tôi lại còn đang có chuyện muốn nhờ người ta nên tôi quyết định bước đầu là phải đi mua bánh về hối lộ Suzuki Tenzu.
  • Theo trí nhớ nguyên chủ thì người anh trai này rất hiền lành, yêu thương em gái và thích đồ ngọt. Vậy nên tôi cũng không mất quá lâu để quyết định mua tặng cậu ấy một chiếc bánh phủ socola và quả mọng nhìn qua là muốn ăn.
  • Khi tôi đi về tới nhà thì cậu trai Tenzu đã đang ở trong bếp nấu ăn. Phải nói là Tenzu rất yêu chiều em gái bởi dù đang ở giai đoạn học tập căng thẳng để thi đại học thì cậu vẫn dành thời gian nấu ăn và chăm sóc Takeshi.
  • Ài, hình mẫu anh trai 3 tốt mà tôi hằng mơ ước nhưng khi được trải nghiệm thì tôi lại rén thấy bà cố luôn. Rõ khổ, tự dưng xuyên vào em gái nhà người ta xong lỡ mà bị phát hiện thì chắc tôi bị trói đem lên chùa nghe kinh vãng sinh quá.
  • Hít một hơi thật sâu để mình bình tĩnh lại, tôi nhẩm lại trong đầu một lần nữa các bước kế hoạch đã đặt ra. Nhưng tôi chưa kịp nhẩm xong thì Suzuki Tenzu đã từ trong bếp đi ra lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
  • Suzuki Tenzu
    Suzuki Tenzu
    - A, em đây rồi Takeshi. Anh còn đang nghĩ chắc hôm nay có chuyện gì đó nên em về muộn hơn hẳn mọi khi.
  • Tenzu nói với khuôn mặt mỉm cười có phần nhẹ nhõm.
  • Tôi cụp mắt né tránh ánh mắt quan tâm kia mà hơi áy náy đáp.
  • Tôi - Suzuki Takeshi
    Tôi - Suzuki Takeshi
    - À vâng, cũng không có gì đâu ạ. Em chỉ đi mua chút đồ thôi anh. Xin lỗi vì đã không báo trước khiến anh lo lắng.
  • Suzuki Tenzu
    Suzuki Tenzu
    - Không sao đâu bé, anh chỉ sợ nhỡ em có chuyện gì thôi. Em vào nhà rửa tay đi rồi ăn cơm, anh nấu xong rồi.
  • Cậu trai cười hiền xoa đầu tôi rồi tiện tay cầm luôn cặp sách. Thấy túi bánh trên tay tôi thì thoáng ngạc nhiên.
  • Suzuki Tenzu
    Suzuki Tenzu
    - Ra là em đi mua bánh à? Anh xin lỗi nhé, dạo này anh hơi bận chút nên không làm bánh cho em được. Để cuối tuần anh làm bù cho em được không?
  • Tôi - Suzuki Takeshi
    Tôi - Suzuki Takeshi
    - Ơ... Cái này em không ăn, em mua cho anh mà.
  • Suzuki Tenzu
    Suzuki Tenzu
    - Nhưng... không phải người thích bánh ngọt là em sao?
  • Tôi trố mắt nhìn con người đang trưng ra bộ mặt bối rối xen chút nghi hoặc kia mà đần hẳn ra.
  • Theo trí nhớ của nguyên chủ thì anh chàng này rất hay làm bánh ngọt và lần nào hai anh em cũng ăn rất ngon, rất vui vẻ.
  • Mà Takeshi thì bình thường cũng không hay ăn bánh kẹo làm tôi cứ tưởng con bé chỉ ăn cùng anh chứ không quá thích. Nhưng hoá ra tôi nhầm mất rồi, người thích đồ ngọt là cô bé nguyên chủ chứ không phải là Tenzu!
  • Quả này tôi liệm luôn mất thôi. Làm gì có ai có thể nhầm lẫn sở thích của mình như thế này đâu cơ chứ! Cũng tại tôi quá dựa vào khả năng xem được ký ức của nguyên chủ mà không biết có những chuyện tôi không thấy cũng như những chi tiết nhỏ nhặt nguyên chủ không nhớ.
  • Tôi cố dẹp mớ suy nghĩ rối loạn trong đầu mà huy động chất xám để nghĩ ra câu trả lời thoả đáng nhất trong trường hợp này.
  • Liếc ngang liếc dọc động não suy nghĩ, mắt tôi thấy ngay chiếc cặp sách mà trong đầu vụt loé lên sáng ý.
  • Tôi - Suzuki Takeshi
    Tôi - Suzuki Takeshi
    - Ừm em biết nhưng mà... Em nghe nói ăn đồ ngọt tốt cho não bộ và giảm stress. Mà anh đang chuẩn bị cho kỳ thi nên em nghĩ nó có thể giúp anh bớt căng thẳng đôi chút.
  • Tôi khẽ siết chặt quai túi bánh mà nhẹ nhàng nói.
  • Len lén ngước lên nhìn, tôi thấy anh chàng buông hẳn vẻ nghi hoặc mà thay vào đó là sự vui vẻ như đang trào ra khỏi đôi mắt nâu ấm áp.
  • Suzuki Tenzu
    Suzuki Tenzu
    - Em bé của nhà chúng ta lớn rồi, biết lo cho anh trai rồi này. Anh vui quá, lát phải kể cho cha mẹ nghe mới được.
  • Suzuki Tenzu cười vui vẻ rồi nhìn tôi yêu chiều khiến tôi có cảm giác như đang đắm chìm trong gió xuân tháng ba.
  • Tôi - Suzuki Takeshi
    Tôi - Suzuki Takeshi
    - Thôi mà anh, chuyện nhỏ vậy đâu cần nói với cha mẹ đâu.
  • Tôi vội nói.
  • Đùa chứ mấy vụ đổi tính đổi nết kiểu này càng nhiều người biết tôi càng sợ bị lòi. Đúng là thời gian nguyên chủ ở cạnh cha mẹ ít hơn thời gian ở cùng anh trai nhưng ai biết đâu được trực giác của cha mẹ chứ. Lỡ đâu ỡm ờ một phát là thôi tôi toang luôn.
  • Suzuki Tenzu thấy tôi nói vội thì ngừng cười, vỗ vỗ đầu tôi rồi nói với giọng điệu dỗ dành.
  • Suzuki Tenzu
    Suzuki Tenzu
    - Em vẫn còn thấy không vui khi nhắc đến cha mẹ sao? Takeshi à, thật ra cha mẹ rất thương em nhưng vì tính chất công việc nên họ không thể ở bên cạnh chăm sóc em được. Em đừng giận họ nhé có được không?
  • Tôi - Suzuki Takeshi
    Tôi - Suzuki Takeshi
    - Em...
  • Tôi định nói tôi không giận nhưng nhìn lại ký ức của nguyên chủ thì tôi không thốt nổi nên câu. Bởi tôi vốn không phải nguyên chủ nên chẳng có quyền thay cô bé nói về vấn đề này.
  • Trong thâm tâm Takeshi không quá thích cha mẹ mình. Nói chính xác hơn thì Takeshi giận cha mẹ vì lúc nào cũng ở xa, lúc nào cũng đi công tác tới vài năm mới về mà có về cũng chỉ ở vài ngày rồi đi.
  • Thật ra cô bé cũng muốn được sà vào lòng mẹ, muốn được ôm cổ cha những lúc buồn phiền như bao bạn bè nhưng cô không thể. Mặc dù có anh trai luôn chăm sóc yêu chiều nhưng tâm tư của một cô bé 12 tuổi vẫn không cảm thấy vui.
  • Thấy tôi im lặng Suzuki Tenzu cũng chỉ khẽ thở dài rồi dịu giọng bảo tôi.
  • Suzuki Tenzu
    Suzuki Tenzu
    - Thôi, không nói vấn đề này nữa. Cám ơn em vì món quà nhé, chắc em đói rồi đúng không? Mình vào ăn thôi không đồ ăn lại nguội hết.
  • Tôi gật gật đầu rồi theo anh vào trong, tới tận lúc ăn xong lên phòng rồi tôi vẫn còn đang nghĩ đến những ký ức của nguyên chủ về cha mẹ rồi lại không kìm được mà đem so sánh với bản thân.
  • Tôi cứ suy nghĩ lung tung tới tận lúc đi ngủ, đến khi cơn buồn ngủ ập tới khiến mắt tôi híp lại. Bất giác tôi bỗng chợt nhớ hình như bản thân đã quên cái gì đó quan trọng thì phải.
  • Tôi cố vận động cái đầu đang đình công đòi nghỉ ngơi mãi mà nó chẳng chịu hoạt động nên dứt khoát mặc kệ chuyện đó luôn.
  • Nếu không nhớ thì chắc nó không quan trọng đâu... Đúng không?
  • +++
  • (*) Trốn biệt: hiểu nôm na là trốn đi, tránh đi nơi khác một cách bí mật để khỏi bị bắt gặp.
14
Chương 11